Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Hand of Light - Bàn Tay Ánh Sáng (Phần 1)

TRẢI NGHIỆM CHỮA TRỊ
Trong những năm thực hành chữa trị tôi được ưu tiên làm việc với nhiều người thú vị. Đây là một số trong những người đó cùng câu chuyên về họ, làm cho ngày tháng trong cuộc đời của người thầy chữa trị trọn vẹn biết bao.
Bênh nhân đầu tiên của tôi vào một ngày tháng mười năm 1984 là một chị trên hai mươi lăm tuổi tên Jenny. Jenny là một cô giáo hoạt bát, cao khoảng 5 feet 5 in ( 1 foot = 0,8048 m; 1 inch = 2,54 cm - ND), đôi mắt to màu xanh lơ, tóc huyền. Bè bạn gọi chị là Oải hương Phu nhân, vì chị yêu màu hoa Oải hương (màu tím nhạt - ND) và thường xuyên mặc áo quần màu nầy. Jenny cũng có một cửa hàng kinh doanh hoa hoạt động ngoài giờ và xếp các bó hoa cưới hoặc hoa trang trí hội hè rất trang nhã. Vào thời gian đó, chị đã xây dựng gia đình được vài năm với một nhà quảng cáo thành đạt. Jenny bị sẩy thai mấy tháng trước và không còn khả năng có thai. Khi Jenny tới bác sĩ đế khám xem tại sao mình không thế thụ thai thì chị nhận được vài tin tức không tốt lành. Sau nhiều xét nghiêm và phát biếu của một vài thầy thuốc khác, người ta đặt chỉ định phẫu thuật cắt dạ con càng sớm càng tốt. Có những tế bào bất thường trong dạ con, ở chỗ bám của rau thai, Jenny lo sợ và quẩn trí. Hai vợ chồng chị đã chờ đợi đến khi tài chính đủ mạnh có thể giúp đỡ gia đình, nhưng bây giờ thì xem chừng không còn khả năng đó.

Lần đầu tiên Jenny đến với tôi, vào tháng tám năm ấy, chị không hề kế chuyên bênh tật mà chỉ bảo: “Em cần sự giúp đỡ của chị. Chị hãy nói cho em biết những gì chị nhìn thấy trong con người em. Em phải quyết định một việc hệ trọng. "Trong buổi chữa trị, tôi sử dụng tri giác cao cấp của mình nhìn vào trường năng lượng (hào quang) của chị. Tôi “thấy” một số tế bào bất thường trong dạ con ở phía dưới trái. Cùng lúc đó tôi “thấy” cả những tình huống xung quanh việc sẩy thai. Các tế bào bất thường này khu trú tại vị trí bám của rau thai. Tôi cũng “nghe được” những lòi lẽ mô tả hoàn cảnh của Jenny và điều cần làm về vấn đề nay. Lời phán bảo nói rang Jenny cần phải bỏ ra một tháng đế đến bên bờ đại dương, dùng một số vitamin đặc hiêu, kiêng khem một vài loại thức ăn và thiền định hằng ngày, mỗi ngày ít nhất hai giờ, sau khi tự chữa một tháng như vậy, chị phải trở về cơ sở y tế và xét nghiêm lại. Tôi được cho biết rằng việc chữa trị hoàn tất và chị không phải trở lại chỗ tôi. Trong buổi chữa đó, tôi nhận được thông tin về tâm trạng của chị và cách thức tác động của tâm trạng này lên tình trạng mất khả năng tự chữa trị của chị. Chị căm ghét bản thân về chuyên sẩy thai. Hậu quả là chị đặt một cái "stress" lên người mình và ngăn cản thân thế tự chữa trị sau khi sẩy thai. Tôi cũng nghe phán bảo (và điều này là phần gay go cho tôi) rằng trong ít nhất là một tháng chị ta không được đi khám bác sĩ khác bởi vì việc chẩn đoán nầy nọ và việc thúc ép cắt dạ con chỉ tổ làm tăng thêm stress mà thôi. Lòng chị tan vỡ vì mong có đứa con mà không được. Chị đã khuây khoả phần nào khi rời chỗ làm việc của tôi, chị nói chị nhất định sẽ suy nghĩ thêm về mọi chuyên đã diễn ra trong buổi chữa.

Tháng mười, khi Jenny trở lại, trước tiên chị ôm chặt lấy tôi rồi tặng tôi một bài thơ ngắn lời lẽ dịu dàng đế cám ơn. Các xét nghiêm của chị bình thường. Chị đã nghỉ cả tháng tám đế trông nom con cái cho mấy người bạn ở Fire Island. Chị vẫn ăn kiêng, dùng vitamin và dành nhiều thời gian một mình thực hành tự chữa trị. Chị quyết định chờ thêm vài ba tháng nữa rồi sẽ thử xem có mang thai được không. Một năm sau, tôi được biết Jenny đã sinh một cháu trai khỏe mạnh.

Bênh nhân thứ hai của tôi là Howard, cũng đến vào đúng ngày tháng mười đó. Ông là bố của Mary, một bênh nhân được tôi chữa cách đó ít lâu, Mary trước đây được chẩn đoán có dấu hiêu tiền ung thư ở vú, chữa khoảng sáu buối thì hết. Chị thích công việc của tôi và đều đặn gởi bênh nhân đến chỗ tôi.Howard đã gặp tôi mấy tháng trước. Ông là công nhân hưu trí. Làm việc với ông rất thú vị. Lần đầu tiên đến chỗ tôi, ông xanh xao và thường xuyên bị tim. Khó khăn lắm ông mới bước qua được căn phòng mà không thấm mêt. Sau đợt chữa trị thứ nhất, nước da ông hồng hào và hết đau. Sau hai tháng được chữa trị hàng tuần, ông đã có thể khiêu vũ, Mary và tôi cùng nhau phối hợp việc chữa trị bằng cách đắp lên tay ông các thứ cỏ thuốc do một ông thầy lang kê đơn đế chữa các tổn thương trên động mạch. Ngày hôm đó tôi cũng cân bằng và tăng lực cho trường năng lượng của ông. Các bác sĩ và bạn bè đều thấy rõ rêt ông đã khá hơn.

Một bênh nhân khác hôm đó đến chỗ tôi là Ed. Lần đầu tiên anh đến chỗ tôi vì có vấn đề ở cổ tay. Các khớp ở chi trên và cổ tay anh ngày càng yếu. Anh cũng cảm thấy đau lúc cực khoái giao hợp. Trước đó ít lâu, anh thấy lưng yếu đi, và bây giờ tay yếu dần đến mức anh không thế cầm nổi một vật gì, thậm chí vài cái đĩa. Trong lần chữa đầu tiên, qua trường hào quang của anh, tôi “thấy” xương cụt bị tổn thương khi anh mới khoảng mười hai tuổi; trong thời gian bị thương nầy, anh có nhiều rối loạn phải giải quyết về các cảm giác tình dục nảy sinh vào tuổi dậy thì. Tai nạn làm giảm những cảm giác nay và anh đã chịu đựng được tốt hơn.

Xương cụt của anh bị kẹt bên trái và không thế chuyến động bình thường đế tham gia vào việc bơm dịch não tủy theo đường đi bình thường của nó. Điều đó gây nên sự mất cân bằng và suy nhược nghiêm trọng trong toàn bộ hê thống năng lượng. Bước tiếp theo trong quá trình thoái hoá này là suy yếu phần lưng dưới, rồi lưng giữa, sau đó là phần lưng trên. Mỗi lần anh ta suy yếu do thiếu dòng chảy năng lượng ở một bộ phận nào thì bộ phần khác tìm cách bù lại suy yếu đó. Anh bắt đầu chống lại sức căng xảy ra ở các khớp của chi trên, và cuối cùng các khớp chịu thua và suy yếu. Toàn bộ quá trình suy yếu kéo dài nhiều năm.

Ed và tôi cùng tiến hành một quá trình chữa trị hữu hiêu trong vài tháng . Đầu tiên tôi thao tác với dòng chảy năng lượng đế làm cho xương cụt hết bị kẹt, ngay ngắn trở lại, sau đó tăng cường và cân bằng dòng chảy năng lượng của anh. Sức lực anh dần dà trở lại như cũ. Trưa hôm ấy anh ta chỉ còn bị yếu chút ở cổ tay trái. Nhưng trước khi chú trọng đến điều đó, tôi lại cân bằng và tăng lực cho toàn bộ trường năng lượng của anh. Sau đó tôi dành thêm thời gian tác động cho năng lượng chữa trị tuôn chảy vào cổ tay.

Bênh nhân cuối cùng của tôi trong ngày hôm ấy là Muriel, nghê sĩ, vợ của một nhà phẫu thuật nổi tiếng. Đây là lần thứ ba chị hẹn gặp tôi. Ba tuần trước chị đã đến chỗ tôi với một tuyến giáp rất to. Trong lần đến gặp đầu tiên đó, tôi sử dụng tri giác cao cấp của mình đế thu thập thông tin về hoàn cảnh của Muriel. Tôi thấy rằng tuyến giáp của chị to không phải do ung thư, và chỉ với hai lần chữa phối hợp với thuốc men mà bác sĩ đã kê cho chị, chỗ tuyến giáp to ra đã biến mất. Tôi thấy không cần mổ xẻ . Chị xác nhận rằng chị đã khám một vài bác sĩ và họ đã kê cho chị thuốc làm co tuyến giáp. Chị nói thuốc đã làm cho tuyến giáp nhỏ đi ít nhiều nhưng chị vẫn cần đến phẫu thuật và trường hợp của chị có thể là ung thư. Cuộc mổ được dự định tiến hành một tuần sau lần gặp thứ hai. Tôi chữa riêng cho chị hai lần trong tuần. Đến hẹn chị tới bênh viên đế mổ thì các bác sĩ hết sức ngạc nhiên, không cần phải mổ nữa. Ngày hôm đó chị trở lại đế yên trí xem mọi cái đã hồi phục lại như thường chưa đã. Những sự kiên có vẻ kỳ lạ nầy xảy ra như thế nào? Tôi làm gì đế giúp đỡ những con người này? Quá trình mà tôi sử dụng mênh danh là chữa bênh thao tác bàn tay, chữa bênh bằng niềm tin hay chữa bênh bằng tâm linh. Hoàn toàn không phải là một quá trình kỳ lạ, trái lại rất chân phương dù cho nhiều khi khá phức tạp. Nó là một phương thức cân bằng lại trường năng lượng mà tôi gọi là trường năng lượng con người vốn hiên hữu xung quanh chúng ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét