Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Bàn Tay Ánh Sáng (P3)

Vào thời gian đó, tôi làm cố vấn tại Washington D.C. Trong các buổi chữa trị, tôi bắt đầu nhìn thấy một cái gì đó có thể mênh danh là các tiền kiếp. Tôi vẫn thường nhìn thấy cá thể mà mình đang thao tác sống giữa một cảnh trí hoàn toàn khác trong một cấu trúc khác của thời gian. Dù sự việc diễn ra thế nào chăng nữa thì về mặt nào đó nó cũng đúng là cái đang diễn ra trong đời sống con người. 

Chẳng hạn, ở một chị đang mắc chứng sợ nước, tôi nhìn thấy trong một kiếp khác chị ta bị chết đuối vì lúc ngã từ trên thuyền xuống nước chị kêu cứu một cách khó khăn và không ai nghe được tiếng kêu của chị. Hiên tại, khó khăn về nhân cách gây trở ngại cho cuộc sống của chị nhiều hơn là chứng sợ nước. Biết vậy nhưng tôi không có cách nào đế xừ lý thông tin này một cách chính xác. Tôi bắt đầu cầu xin hướng dẫn. Tôi phải tìm đựơc một người hoặc một nhóm người đáng tin cậy có thể xử lý thông tin này bằng biên pháp chuyên nghiêp.

Một buổi tối, trong khi tôi đang cắm trại, trên bờ biến Assateague lsland, Maryland, thì nhận được trả lời. Trời mưa nên tôi dùng mũ chụp bầng plastic trong mờ đế trùm đầu và cuộn mình trong túi ngủ. Đến nửa đêm, tôi nghe có ai gọi tên và đánh thức. Tiếng nói rất rõ. "Chẳng có ai cả", tôi nghĩ vậy và nhìn lên bầu trời u ám. Lát sau tôi chợt nhận ra mình đang nhìn vào cái mũ chụp bằng plastic và trùm trên dầu. Tôi đưa tay bỏ mũ và rơi vào trạng thái kinh sợ trước cảnh màn trời sao lấp lánh căng rộng ra trên cao. Tôi nghe tiếng ca nhạc thượng giới vang khấp bầu trời từ vì sao nọ sang vì sao kia. Tôi coi trải nghiêm này là câu trả lời cho cầu xin của mình. Sau đó không lâu tôi tìm đến Trung tâm Phoenicia Pathwork, tại đây tôi được bồi dưỡng kiến thức cần thiết đế lý giải tiền kiếp và các chất liêu siêu cảnh khác trong cả chín năm sau đó của tôi.

Tôi cũng biết đã đến lúc mình được thực hành công tác cố vấn tại Newyork City, bởi vì thôi thúc nầy rất mạnh trong tôi. Không gian nơi làm việc đã sẵn sàng. Và tôi cũng muốn có thay đổi trong cuộc sống của mình nên đã viết lên giấy đế hỏi ý kiến hướng đạo. Tôi được trả lời rõ ràng là có , và cứ thế tôi tiến bước. dần dần tôi được hướng dẫn từ thực thành công tác cố vấn sang thực hành chữa trị. Điều này xảy ra "tự động" như là đã được định trưóc, khi nhiều người bắt đầu đến chỗ tôi xin chữa trị. Sau đó tôi nhận được hướng dẫn bằng lời rằng phải ngưng việc thực hành và phải tập trung vào huấn luyên và viết cuốn sách này đế cho nhiều người được đọc. Đi theo những thay đổi này không phải chuyên dễ. Dường như cứ mỗi lần tôi có được cuộc sống "vững chắc" là lại phải thay đổi - và nhờ vậy mà trưởng thành lên. Cái gì ngay sau đó thì tôi thật tình không biết, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ được hướng dẫn từng bước trên đường đi.

Mỗi nhân cách đều có một đứa trẻ nằm bên trong. Người nào cũng có thể nhớ lại là làm trẻ con thì như thế nào, đế cảm nhận niềm tự do nội tâm của đứa trẻ và đế trải nghiêm cuộc đời một cách đơn giản. Đứa trẻ bên trong này rất khôn ngoan. Nó thấy là nó liên kết với toàn bộ cuộc đời. Nó biết yêu thương mà không cần biết gì hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét